KỲ 3: MÁI ẤM CHO NGƯỜI DỰNG XÂY - TIẾNG NÓI TỪ TRÁI TIM NGƯỜI LUẬT SƯ

02/04/2025 20:05:00 / Đăng bởi Trương Anh Tú / (0) Bình luận

Trời vừa tờ mờ sáng, khu công nghiệp ngoại ô đã rộn rã tiếng bước chân của dòng người đổ ra từ những dãy nhà trọ chật chội. Những căn phòng nhỏ xíu, vách tường nứt nẻ, mái tôn han gỉ, thấp thoáng bóng dáng của những người công nhân tất tả bước vào một ngày mới. Những đôi mắt còn ngái ngủ, những gương mặt in hằn mệt mỏi, tất cả đều chung một nhịp sống lầm lũi và chật vật.

Ảnh minh họa

Tôi nhớ như in lần đầu tiên ghé qua những khu trọ ấy. Những căn phòng không quá 10 mét vuông, là nơi một gia đình bốn người phải chen chúc cả ngày lẫn đêm. Những đứa trẻ chỉ có một góc nhỏ để chơi đùa, học bài bên ánh đèn tù mù, trong khi cha mẹ chúng làm việc quần quật cả ngày để trả tiền trọ. Mùa hè, căn phòng như lò nung; mùa mưa, nước dột từ mái xuống từng giọt buốt lạnh. Đứng giữa không gian ấy, tôi không khỏi tự hỏi: Những người góp công sức dựng xây bao công trình khang trang cho xã hội, tại sao lại không có được một mái ấm xứng đáng cho riêng mình?

Trong thâm tâm tôi hiểu rằng, vấn đề này không mới. Đã có nhiều tổ chức, nhiều chuyên gia, và Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam cất tiếng nói. Nhiều đại biểu Quốc hội đã đứng lên tranh luận vì quyền lợi của công nhân. Tôi không thể nhận mình là người đại diện cho họ, bởi tôi chỉ là một luật sư, một người đóng góp những tiếng nói nhỏ bé trong hàng ngàn tiếng nói khác. Nhưng khi có cơ hội, trong bản kiến nghị góp ý sửa đổi Luật Nhà ở, tôi đã đưa vào đó những suy tư, trăn trở về chính sách phát triển nhà ở xã hội cho công nhân.

Tôi viết với tất cả trách nhiệm của một người hành nghề luật, với tấm lòng mong muốn xã hội trở nên tốt đẹp hơn. Tôi không nghĩ rằng tiếng nói của mình có thể tạo ra điều gì lớn lao, nhưng tôi tin rằng, nhiều hạt cát nhỏ có thể góp thành sa mạc, nhiều giọt nước có thể tạo thành biển lớn. Tôi chỉ đơn giản là làm phần việc của mình, thực hiện đúng sứ mệnh của một luật sư đối với cộng đồng.

Ngoài bản kiến nghị gửi đến Quốc hội và Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam, tôi còn cố gắng đóng góp qua nhiều hình thức khác nhau. Tôi đã dành thời gian viết nhiều bài báo, tham gia các tham luận trong những buổi hội thảo về chính sách an sinh xã hội và quyền lợi của người lao động. Các bài viết ấy được đăng tải trên nhiều cơ quan báo chí ở Việt Nam, là những tiếng nói nhỏ bé góp phần soi rọi vào những góc khuất trong cuộc sống của công nhân. Mỗi bài báo, mỗi tham luận là một nhịp cầu nhỏ, nối liền giữa chính sách và thực tiễn, giữa những con chữ khô khan và hơi thở đời thường.

Tôi không tự nhận mình là người tiên phong hay có công lao gì lớn. Tôi chỉ là một người luật sư, làm đúng với lương tâm và trách nhiệm của mình. Có những ngày tham gia hội thảo, tôi lắng nghe câu chuyện của những công nhân xa quê, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt khắc khổ khi họ kể về ước mơ giản dị: một căn nhà nhỏ, nơi gia đình được đoàn tụ và sống yên ổn. Những lời kể ấy như lửa đốt trong lòng, khiến tôi càng thấy rõ hơn trách nhiệm của bản thân.

Những ngày sau khi gửi bản kiến nghị, tôi vẫn trở lại với công việc thường nhật. Tôi hiểu rằng, kiến nghị của mình chỉ là một phần nhỏ trong dòng chảy lớn của xã hội. Những vấn đề lớn lao như nhà ở cho công nhân cần đến sự chung tay của cả cộng đồng, của các tổ chức đoàn thể, các chuyên gia và những nhà lập pháp tâm huyết.

Và rồi, một ngày cuối thu, khi Quốc hội quyết định thông qua việc cho phép Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam phát triển nhà ở xã hội cho công nhân, tôi đọc tin tức ấy với niềm vui âm thầm. Giữa bao thành quả chung của xã hội, tôi thấy mình như một giọt nước nhỏ bé giữa đại dương bao la. Dù chỉ là một đóng góp khiêm nhường, nhưng điều đó khiến lòng tôi ấm lại. Tôi đã được làm nghề theo cách mình luôn mong đợi: dùng hiểu biết pháp lý để góp phần dựng xây một xã hội công bằng và nhân ái hơn.

Buổi chiều hôm ấy, đứng bên cửa sổ văn phòng, tôi nhìn ra ngoài con phố nhộn nhịp. Tôi tưởng tượng về những căn nhà khang trang mọc lên ở khu công nghiệp, nơi những gia đình công nhân có thể sống yên ổn. Tôi hình dung ra những đứa trẻ có góc học tập riêng, những bữa cơm gia đình trong không gian ấm cúng, không còn cảnh mưa dột, không còn nỗi lo phòng trọ chật chội. Những hình ảnh ấy như một thước phim giản dị nhưng đẹp đẽ, khiến trái tim tôi rộn lên niềm hạnh phúc.

Tôi không nghĩ mình đã làm được điều gì to lớn. Tôi chỉ là một luật sư giữa muôn vàn luật sư, một người lao động giữa hàng triệu người lao động. Nhưng nếu mỗi chúng ta đều góp một chút công sức nhỏ bé, xã hội này sẽ dần trở nên tốt đẹp hơn.

Những dấu chân tôi để lại trên con đường này không ồn ào, không rực rỡ. Chúng chỉ lặng lẽ in trên nền đất, như một sự nhắc nhở về trách nhiệm, về niềm tin và sự tử tế. Và tôi sẽ còn tiếp tục bước đi, với hy vọng mỗi dấu chân ấy sẽ góp phần tạo nên những mái ấm vững bền cho những con người đang ngày đêm dựng xây cuộc sống này./.

_ hết kỳ 3

Bút ký của luật sư TRƯƠNG ANH TÚ

                                                                                 (còn nữa)

Gửi bình luận:

hotline 0848009668