02/18/2025 19:51:00 / Đăng bởi Trương Anh Tú / (0) Bình luận
Trên con đường trở về quê sau một phiên tòa, tôi chợt nhìn thấy những cánh đồng lúa vàng óng, bông lúa trĩu nặng nghiêng mình trong gió. Một hình ảnh đơn sơ, quen thuộc, nhưng hôm nay lại khiến lòng tôi bồi hồi lạ thường. Những bông lúa ấy – tôi chợt nghĩ – chẳng khác nào những con người trong cuộc đời này, có lúc đứng thẳng tự hào, có lúc nghiêng mình chịu đựng, nhưng luôn hướng đến ngày mùa bội thu.
Ảnh minh họa
Câu chuyện của tôi ngày hôm đó bắt đầu từ một vụ tranh chấp đất đai ở một vùng quê nghèo. Một cụ bà tuổi gần bảy mươi, dáng người nhỏ thó, đôi mắt đục mờ, lặng lẽ nắm chặt tay tôi sau phiên xử đầu tiên. “Cô tin chú” bà nói. Lời nói ấy đơn giản thôi, nhưng như một ánh sáng nhỏ thắp lên trong lòng tôi.
Mảnh đất ấy, bà kể, là tất cả những gì gia đình bà có. Nó đã nuôi lớn các con bà, cũng là nơi chôn cất người chồng quá cố. Nhưng rồi một ngày, một chữ ký mà bà không hay biết đã lấy đi quyền sở hữu. Những người lạ mặt đến, dọa dẫm và ép buộc bà rời đi. Bà đến với tôi, không kỳ vọng nhiều, chỉ mong giành lại chút công bằng trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời.
Tôi nhìn vào hồ sơ, đọc từng dòng giấy tờ, nhận ra đây không chỉ là một vụ tranh chấp tài sản. Nó là câu chuyện của lòng tham, của những kẽ hở trong pháp luật, và của sự bất lực nơi một người già yếu đơn độc. Trong ánh mắt cụ bà, tôi thấy cả một nỗi niềm mong manh, một tia hy vọng mà tôi biết mình không thể làm ngơ.
Những ngày làm việc ấy, tôi dốc lòng vào từng trang tài liệu, tìm kiếm từng chi tiết nhỏ nhất. Có đêm tôi ngồi lại bên bàn làm việc, nghĩ về những lời bà kể, về bông lúa ngoài đồng, và tự nhắc mình rằng công lý, dù đôi khi đến muộn, nhưng vẫn phải đến.
Cuối cùng, trong phiên xử quyết định, tôi trình bày những bằng chứng, những lập luận chặt chẽ, và cả câu chuyện đằng sau những giấy tờ lạnh lùng kia. Khi thẩm phán tuyên quyền sở hữu thuộc về cụ bà, bà không nói gì nhiều. Bà chỉ cúi đầu, nước mắt lăn dài trên gò má đã nhăn nheo. Tôi hiểu, với bà, đó không chỉ là đất – mà là cả một phần ký ức, một phần cuộc đời được trả lại.
Trên đường về, tôi chợt nhớ đến bông lúa. Nó gợi cho tôi bài học về sự dấn thân: càng mang trên mình nhiều giá trị, bông lúa càng nghiêng mình. Làm luật sư, tôi cũng phải học cách cúi xuống để lắng nghe những người yếu thế, để hiểu được những nỗi niềm đôi khi không thể diễn đạt bằng ngôn từ.
Tôi viết câu chuyện này, không phải để kể về một vụ việc thắng lợi. Mà để nói với các bạn trẻ rằng, hành trình làm nghề luật không phải lúc nào cũng hào nhoáng. Đôi khi, đó chỉ là những bước đi lặng lẽ, như bông lúa nghiêng mình trước gió, nhưng luôn đứng vững vì một điều lớn lao hơn – công lý.
Đối với tôi, mỗi vụ việc không chỉ là một hồ sơ pháp lý, mà là một mảnh đời. Và những mảnh đời ấy, khi được bảo vệ, là nguồn động lực lớn nhất để tôi tiếp tục bước đi trên con đường của mình.
Nếu bạn là người đang dấn thân vào nghề luật, hãy nhớ rằng, công lý không phải ánh sáng chói lòa mà ai cũng nhìn thấy. Nó có thể là những tia sáng nhỏ, chỉ lóe lên với những ai sẵn lòng cúi xuống, lắng nghe và hành động./.
_hết kỳ 4
Hà Nội 2/2025
Bút ký của luật sư TRƯƠNG ANH TÚ
(còn nữa)
10/08/2024 11:30:00
01/12/2022 10:46:00
07/12/2021 10:05:59
07/05/2021 14:50:50